Đỉnh cao của sự buông bỏ là : Biết mà không nói. Nhìn mà không thấy. Thấy mà không suy nghĩ. Suy nghĩ mà không bận lòng. Tất cả gói gọn trong 2 chữ: im lặng và Rời đi
Loay hoay hết sạch một đời Lắm khi chưa kịp mỉm cười đã đi Trăm năm nhìn lại được gì Đồi chiều nắm đất xanh rì cỏ rêu. Một đời thương hận ghét yêu Mưu toan cho lắm, một chiều… phủi tay!
PHẬT DẠY: Đau không nói, khổ không than. Giận đến mấy cũng không thể hiện ra mặt. Im lặng khi bị sỉ nhục, im lặng khi bị hiểu lầm. Khiêm hạ để trưởng thành. Tất cả đều có Nhân Quả... NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT🙏🙏🙏 NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT🙏🙏🙏
Thứ quý giá nhất trên đời, mà con người, có thể dành tặng cho nhau, đó chính là sự chân thành, dù là tình bạn hay trong tình yêu đều bắt nguồn từ đó, cả dòng đời trôi đi, mọi thứ khác rồi sẽ tan biến, chỉ còn chân thành đọng lại với thời gian
Người đang làm, Trời đang nhìn ! Con người có thể dối gạt bản thân, dối gạt người xung quanh, nhưng hoàn toàn không thể dối gạt được nhân quả. Nguyện cho bản thân trong cuộc đời chỉ gặp người lương thiện và lương thiện
Gần đây mình rất tâm đắc câu: cứ sống, rồi sẽ sống, cứ đi rồi sẽ đến, cứ làm rồi sẽ quen, cứ trải qua rồi sẽ trân trọng cuộc sống này hơn. Có những chuyện ban đầu thấy khó, nhưng khi nhìn lại, hóa ra mình cũng đã vượt qua được. Cứ chậm rãi mà bước, dù hôm nay chưa ổn thì ngày mai vẫn còn đó. Quan trọng là mình chọn bước tiếp, chọn sống để nhìn thấy những điều tốt đẹp hơn.
"Vẻ đẹp của đạo đức và sự tử tế của một người nó đẹp hơn tất cả nhan sắc và của cải trên khắp thế gian này Vậy nên giữ một trái tim lương thiện thì đến ông trời cũng cảm động mà không rời bỏ bạn Sống chỉ sợ trời đất không thương, chứ sợ gì người thường không quý."
Lỡ xuống trần gian trả nợ đời Hỉ nộ ái ố phải chịu thôi Cái kiếp má hồng truân chuyên lắm Tần tảo lo toan cả một đời. Lỡ xuống trần gian trả nợ đời Ngờ đâu quán trọ toàn đãi bôi Vui buồn chẳng thiếu đều hưởng hết Chẳng lẽ lại than với ông trời. Lỡ xuống trần gian trả nợ rồi Chỉ mong cuộc sống được êm trôi Công danh cơm áo là chuyện nhỏ Làm sao tâm mình được thảnh thơi. Lỡ xuống trần gian để lạc trôi Thì thân phải biết cách buông xuôi Chấp nhận đau thương và mất mát Bởi đời vốn dĩ bạc như vôi. Lỡ xuống trần gian kiếp này thôi Kiếp sau xin được mãi ở trời Bởi xuống dương trần sao khổ quá Đời người bé nhỏ tựa mây trôi... Lỡ xuống trần gian trả nợ đời...! Hương Mùa Thu.