Ông nội anh Thắng ngày xưa mê bánh tôm Hồ Tây, bố Linh cũng vậy… Giờ cả hai người đàn ông ấy đều không còn nữa. Mỗi lần làm món này, Linh lại nhớ về những bữa ăn đầm ấm, tiếng cười rôm rả, và ánh mắt hiền của bố, của ông. Mùng 1, Linh làm một đĩa bánh tôm thật giòn, dâng lên bàn thờ. Chỉ mong nơi xa, ông và bố vẫn cảm nhận được hương vị thân quen và lòng thành kính từ con cháu.
Anh họ Linh mới 40 tuổi mất đột ngột nên là nỗi đau sót rất lớn của gia đình. Gia đình anh cũng 2 con nhỏ như nhà Linh ngày xưa, vừa thương anh lại thương chính mình. Rất cảm ơn sự động viên của mọi người ạ. Cuộc đời vốn dĩ vô thường chúc mọi người bình an, và khỏe mạnh nhé.
Đây cơm cua Thượng Hải em đã nhờ 2 em GPT mách bảo các bác ạ. Thiếu sót lớn nhất là em làm cua gạch . Lần sau các bác làm cua lông đảm bảo giống Thượng Hải luôn ạ.
Pate thơm ngon đây rồi em ơi có ăn ko nào =))). Thề em xem video xong em ko hiểu em hát cái gì đâu các bác. Nhiều lúc nhạc một kiểu, lời một kiểu. Không kiểu nào liên quan tới nhau nhưng mồm em vẫn hát rất vô tri. Cơ mà công thức pate này rất ngon các bác nấu thử nhé.
Chị Trương Phương mới ly hôn chưa bao lâu mà đã thấy hạnh phúc viên mãn luôn rồi á? U40 rồi chứ có trẻ trung gì đâu… mà nhìn chị sống chill, da đẹp, cười tươi, hạnh phúc quá trời. Chị Linh ơi, chị có biết bí quyết gì không mà chị Phương xoay chuyển nhanh vậy? Phụ nữ nhiều người đang “u ám” mà nhìn chị ấy đúng là “u mê” luôn đó!
Tối qua Linh làm bánh khúc cho cả nhà, thơm nức mũi, ăn xong ai cũng kêu "nhớ tuổi thơ quá!" Hôm nay Linh chia sẻ lại nè, cả nhà cùng làm thử với Linh nha — đơn giản, ngon, mà vui cực!
Cá nục sốt dứa và nhất là đậu phụ nhồi thịt sốt cà chua nghe thì là món ăn rất đơn giản nhưng mọi người thử làm kiểu này đi ko hề vỡ đậu mà siêu ngon nhé.
Nhiều bạn hỏi: “Sao đã một tháng rồi mà chị Linh chưa làm lại clip?” Thật lòng là Linh vẫn chưa thể vui trở lại. Khi nào trái tim Linh thực sự thấy nhẹ nhõm hơn, khi nào Linh có thể mỉm cười một cách tự nhiên, thì Linh sẽ quay lại . Linh muốn giữ hình ảnh nhiều năng lượng của mình lan tỏa cho bạn bè. Gần 30 năm trôi qua kể từ ngày bố mất. Và giờ đây, Linh lại cảm thấy mình như rơi vào một nỗi đau cũ, khi anh họ Linh – người mất ở tuổi 42 – ra đi với hình ảnh quá đỗi giống bố. Mọi thứ như một thước phim quay chậm, đau đớn và nghẹn ngào... Nó khiến Linh không ngừng nghĩ về bố. Mỗi lần ký ức về ngày hôm ấy ùa về, trái tim như bị bóp nghẹt, thật sự không thở nổi. Linh hiểu rằng đời người là vòng tuần hoàn: sinh – lão – bệnh – tử. Nhưng điều khiến người ta đau nhất, không phải là quy luật ấy, mà là khi ta đã nỗ lực để có được mọi thứ, nhưng lại chẳng thể giữ nổi người mình yêu thương nhất. Cảm giác bất lực ... thật khủng khiếp. Linh vẫn nhớ như in lời bác từng kể: “Lúc bác vào thăm bố cháu, bố chỉ nói: Giá như em có thể mất hết tất cả để đổi lấy sức khỏe, em cũng sẵn sàng. Em chỉ ước được sống, chị ạ.” Câu nói ấy... khắc sâu vào lòng Linh. Cuộc đời này, chỉ cần còn được sống là còn hy vọng. Hôm nay là mùng 1, Linh viết ra những dòng tâm sự buồn này, như một cách để đối diện, để thanh lọc trái tim. Linh mong rằng nỗi đau này sẽ dừng lại ở ngày hôm nay thôi. Mùng 1 – Linh sẽ để cho nỗi buồn được dâng lên , rồi để nó qua đi. Hôm nay mùng 1 Linh dâng lễ hoa mầu xanh, mầu của hi vọng, bình an, niềm tin và mầu của sự tái sinh. Hy vọng tháng mới sẽ mang đến nhiều điều tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người – và cho cả Linh nữa. Chúc mọi người luôn bình an, và hạnh phúc nhé. Yêu thương thật nhiều.